THƠ VƯƠNG NGỌC MINH

Văn Việt : Thơ Tân hình thức Việt được khởi xướng vào khoảng năm 2000. Dù phải đón nhận không ít sự phản bác, thơ Tân hình thức vẫn tồn tại và phát triển như một sự tìm tòi, một phương cách đổi mới thơ.





Nhà
thơ Khế Iêm, người chủ xướng của phong trào, người liên kết thơ Tân
hình thức Việt-Mỹ vẫn kiên trì với sự lựa chọn của mình và hàng tháng
vẫn giới thiệu thơ Tân hình thức qua tờ báo giấy Câu lạc bộ Thơ. Ông vừa
gửi đến cho chúng tôi  thơ của
một sô nhà thơ Tân hình thức tiêu biểu: Vương Ngọc Minh, Hường Thanh,
Nguyễn Đăng Thường, Nguyễn Thói Đời, Hoàng Huy Hùng, Giang Anh Ien.


Xin cám ơn nhà thơ Khế Iêm và xin lần lượt giới thiệu cùng bạn đọc trong chuyên mục Thơ, bắt đầu với thơ của Vương Ngọc Minh.








clip_image002[4]


Vương Ngọc Minh
Sinh
ngày 24-8-1954 tại Hà Tiên. Vượt biên bằng đường bộ, đến Mỹ 1982, hiện
sinh sống tại thành phố San Francisco, California. Tác phẩm: Yên Đi, 1999, Tạp chí Thơ, 26 Bài thơ Tân Hình Thức, Giọt sương Hoa.











SÁNG THỨ TƯ





sáng nay trong đầu
giai điệu “ballet
suite từ – the nut –
cracker”của tchai –





kovsky cứ dợn
qua/ lại vào buổi
sáng nay như những
ngày này thiệt – tôi





chỉ việc ăn không
ngồi rồi! và vì
sự ăn không ngồi
rồi hắn đã khiến





cho thân – tâm luôn
cảm thấy tưng – một
cách hưng phấn hết
sức. đừng ai nói





việc ăn không ngồi
rồi sẽ không có
cửa cho hạng – kẻ
như tôi nghen. vào





những ngày này phải
như buổi sáng nay
khi mà giai điệu
“ballet suite từ –





the nutcracker”
của tchaikovsky
cứ dợn qua/ lại
trong đầu khiến tưng





hết sức – thiệt! chỉ
muốn ăn không ngồi
rồi
miết – anh iêm
ạ!














VẼ CHUYỆN





tôi hứa với cô – mùa
xuân này sẽ về thăm
quê. ghé đà nẵng trò
chuyện (không – tôi chỉ lắng





nghe!) với cô – hòng cho
nốt một câu chuyện. cô
vẫn nói với tôi – cô
biết nhìn người và luôn





hi vọng – tôi nói tôi
không biết – cũng như không
hề nghĩ xa xôi thế
nhưng tôi luôn hiểu – hết





thảy những điều cô nói  …
tôi đang dông thìa khuấy
café gõ vào thái
dương. nhớ lời hứa với





cô – sẽ về thăm quê
vào mùa xuân này. ghé
đà nẵng. ngồi uống với
cô buổi café – nói





cho xong nốt một câu
chuyện (không – chỉ lắng nghe!)
đài radio f –
m. địa phương đang phát





bài “she belongs to
me” của bob dylan
tôi nghĩ – thật tuyệt khi
mùa xuân này về thăm





quê – ghé đà nẵng gặp
cô. ngồi café. lắng
nghe cô nói – vâng! tôi
luôn hiểu hết thảy điều





cô nói!














CHUYỆN ĐỢI





tôi nghĩ không nên nhiều
lời với lũ thời gian
có nói gì với chúng
cũng vô ích nghĩ vậy





tôi hùng hổ nói thẳng
ra “tao không nhiều lời
với bây vô ích lắm!”
nói xong tôi không bỏ





lỡ cơ hội hùng hổ
bởi không phải lúc nào
cũng có cơ hội hùng
hổ mà thời gian nói





gì với chúng thì phải
nói thẳng ra nghĩ vậy
tôi nói “tao không nhiều
lời với bọn bây vô





ích giờ đây đang là
buổi bình minh không phải
muốn hùng hổ là hùng hổ
được muốn có cơ hội





là có được cơ hội …”
còn đang hùng hổ tôi
nói nói lũ thời gian
đâm ngang – dữ hôn! làm





hết hứng!














THÁNG TƯ 30





không ai chế ngự được
sự buồn vui nơi mình
suốt đêm rồi tôi cứ
hết trăn qua trở lại





“điều mà có thể cho
là chiến thắng ở cái
ngày 30 tháng tư
đã phải khiến một số





người vui cũng đã khiến
một số người buồn*” buồn
không ít phần tôi tôi
bày tỏ rồi rằng không





ai chế ngự được sự
buồn vui nơi mình thành
suốt đêm rồi tôi cứ
hết trăn qua trở lại





ôi cả đêm rồi và
còn những đêm càng về
gần ngày 30 tháng
tư với tôi quả sẽ





là những đêm cực đáng



chán!





* ông võ văn kiệt phát biểu đại khái thế.














HỄ NÓI TỚI TÌNH. PHẢI KỂ TỚI HOA HỒNG!


Muốn làm bài thơ tình
nhưng chần chừ mãi do
không biết đâu đầu mối
của tình sau tình trước



giữa chừng ý nghĩ làm
bài thơ tình bốc hơi
tôi lại phải loay hoay
dò xem đâu đầu mối


của tình trước tình sau
giữa chừng thấy thực khốn
nạn cái thân tôi khốn
nạn cho cái gọi cuộc


tình từ giờ cho tới
khi nhắm mắt cũng chả
có một ai chung thân
cả không có cái gọi


người tình tôi lẳng lặng
đứng nhìn ý nghĩ làm
bài thơ tình bốc hơi
giữa chừng thì đầu mối


của tình sau tình trước
hé lộ dần tôi lại
loay hoay chần chừ nhưng
lần này cứ hỏi đi


hỏi lại “vậy phải bắt
đầu từ đâu? để được
kể là đầu mối của
tình sau tình trước đây!”
















NHIỀU NĂM RỒI VẪN VẬY



gửi đinh thị như thúy



ở trên giường. cho tới
quá giữa đêm thì phát
trăn trở (!) chỉ vài giờ.
khái niệm thời gian trong


đầu dợm biến đi. quái!
tôi lại nghĩ – trời sáng
ra. có lẽ điên tiết
lên. sẽ trở lui trăn


trở trở lại trên giường.
cho tới quá giữa đêm
nữa. chữ hiện đầy đầu. 
đã gần hết tháng ba


tôi ngẫm. nghĩ – không thể
đối xử tệ với chữ
được. hãy ngồi xuống. đường
hoàng sắp. xếp chúng lại


quái! bao giờ cũng câu
“nhưng tại sao tôi có
mặt ở đây?” nhắm. thực
không khéo sẽ trăn trở


trở lại trên giường (!) tôi
phát nhận thấy có một
điều lạ – trong lúc sắp.
xếp chữ. hình ảnh về


cái khoảng cách sống/ chết
cứ hiển hiện ngay những
lúc tôi trăn trở trên
giường và. khi đấy. luôn


luôn có con chim ưng
bay lượn nơi hai hốc
mắt!
















CHỐC CHỐC


tấm thân tôi đè
nặng lên cái bóng
tôi (lúc nó ngủ
lịm đi) cứ hễ



muốn nhấc tấm thân
tôi cốt đi qua
đi lại thì cái
bóng lại giật mình


thức dậy bao giờ
cũng vẻ ngơ ngác
tôi phải nói lớn
– tao đây … tao đây


nó há hốc “a!”
một tiếng rõ to
tôi ôn tồn – xong
rồi … tao ngỡ mày


trầm luân. đổ … nó
ngây ra nói nói
“thôi thôi …” cho tới
ngủ lịm đi tấm


thân tôi cứ thế
tiếp tục đè nặng
lên cái bóng tôi
trầm luân và không


ngớt than van.















100% CỬA ĐỂ NGỎ …


có sự thay đổi. nhỏ.
vào sáng thứ ba. mưa.
trước bữa trưa. tôi đi
tắm. trở ra. thấy có
ba tin nhắn trong điện
thoại. mở. nghe thử. tin
nhắn thứ nhất “có sự
thay đổi. nhỏ. vào sáng
thứ ba. mưa. một trăm
phần trăm. cửa để ngỏ …”
lập tức máy tự động
chuyển tin nhắn thứ nhì
“trước bữa trưa tôi đi
tắm..” liền cấp kì. chuyển
sang tin nhắn thứ ba …
chỉ là một chuỗi tiếng
nước xối rào rào.. hết
sức ngạc nhiên. tôi thử
kiểm tra. xem ai gọi
hòng khi cần. còn biết
đường một trăm phần trăm
gọi. thì. vừa đúng lúc
tiếng điện thoại reo vang
vang màn hình hiện sáng
lên. giữa khung hình. tôi.
vai chính trong nỗi cô
đơn. nhưng. chả thoại nhiều
có lẽ vì đấy chuyện
riêng tư. của tôi. một
trăm phần trăm.
















AI DA


chuyện suy nghĩ từ giờ
coi như tôi biết mình
không thể đánh liều được
nữa nọ nay hễ suy



nghĩ về bất kì chuyện
gì cứ thế đánh liều
nguyên nhân chính một phần
luôn luôn la ối có


điều chi trên đời mà
chả dời đổi được chỉ
có bổn tánh là khó
dời đổi thôi ôi quả


dễ sợ từ giờ phải
biết mình không thể đánh
liều suy nghĩ về bất
kì chuyện gì nữa nọ


nay quả dễ sợ hễ
suy nghĩ về bất kì
chuyện gì cứ thế đánh
liều bởi luôn luôn cho


sông có khúc người có
lúc vầy lúc khác nhưng
kể từ giờ nên biết
mình không thể đánh liều


được nữa đành rằng bổn
tánh thực khó dời đổi
nhưng giả như nguyên nhân
chính là vì do suy


tường tận thấy thì ối
ở đời quả lấy gì
làm chắc. hử!
















BIỂN CẠN CỢT


tôi hỏi con chim bói cá
mày có thấy tao ở đây
hôm qua nó đáp hôm qua
chả có đám mây nào ở



đây hết mẹ rượt cái cọc
nhọn tôi nói hừm có lẽ
nào mày quên rồi ư nó
đáp suýt nữa tôi té nhào


lộn cổ từ cái cọc nhọn
đấy tôi hỏi lại gằn từng
chữ mày có thấy tao ở
đây hôm qua con chim bói


cá ra vẻ nghĩ ngợi nó
đáp hôm qua anh có muốn
như vậy đâu anh mơ thì
có mẹ rượt cái cọc nhọn


tôi nói có lẽ nào mày
quên rồi ư nó đáp có
một thằng điên cắm cái cọc
nhọn kêu tôi đứng trên đó


suýt nữa tôi té nhào lộn
cổ tôi đưa mắt nhìn con
chim bói cá hỏi gằn từng
chữ hôm qua mày có thấy


tao ở đây ra vẻ nghĩ
ngợi con chim bói cá đáp
hôm qua có cái gì đáng
để nhớ lại chứ suýt nữa


tôi té nhào lộn cổ từ
cái cọc nhọn đấy tôi đảo
mắt nhìn quanh mẹ rượt
cái cọc nhọn con chim bói


cá cứ chực đổ nhào tôi
nói mày chưa bao giờ chú
ý đến điều gì cả cuộc
đời có bao giờ hết chuyện


chứ tốt hơn mày trả lời
tao là mày có thấy tao
ở đây nghĩa là trên đời
này hôm qua con chim bói


cá hết còn ra vẻ nghĩ
ngợi nó lưỡng lự đáp tôi
đã nhìn lên đầu thấy mây
nhiều vô kể có phải hôm


qua anh là mây? suýt nữa
tôi té nhào lộn cổ đấy!













THƠ VƯƠNG NGỌC MINH





Nên cười hay nên khóc!





thực là- tôi chả chống


ai hết


đơn thuần


chỉ chống tôi





hết sức quyết liệt


tôi chia- nước


thứ trò chơi hoàn hảo





nên nhớ- con sông già


thì nằm chờ trâu


về tắm


(nằm vũng) ván cờ khi bày ra





nơi nước thứ năm


hai bên


hình thức mặt/ mày chả khác


bên núi bên rừng





đã làm người- tất


phải can qua cuộc lữ







để chống tôi- sao hiệu quả


dùng bàn tay


người bước vào lớp trung niên


nghịch/ vọc xương lịch sử





nắn vú con nghé


con bê- hòng xây lâu đài


to


dựng đứng hai mép


rìa tử/ sinh





suốt đêm hát


trùng trùng- ôi- tuổi tác


hệt cái đít bự gái tơ





đàn bà sồn sồn (hồi xuân) ngày


tối


hóng bão giông (ngồi- động cửa


- động nhà!)


tình thực- tôi chả chống ai hết


nhìn đám trai nhỡ


gom góp chất xám chất đống


đống





ngang bệ thờ- nghêu


sò/ ốc/ hến





tôi dợm lên lão


vẫn chưa thông- thấu ở tầng dưới


như nào


để phải chịu khứng từ





ngữ “cả vú lấp miệng em!”


..








Thơ Ngày Thứ Năm





gửi hoàng ngọc-tuấn.





suốt buổi trưa


tôi cúi xuống cố trục


vớt


chiếc bóng


nhưng đều bất thành


chẳng là cứ mãi vươn cổ


ngó dưới âm ti- và


thực quái gỡ


thấy dưới đó chỉ có những áng mây trời


bản thân tôi thì liền dợm hóa


thành vầng trăng


(trong cổ sử!)


chuỗi bực bội- vô cớxâm chiếm thần


trí


hết dựng thẳng người


- cúi xuống


dựng thẳng người- cúi xuống


cho đến xế chiều


không phải thể hiện gì- một nguồn thơ


từ tôi tuôn


hết sức trào lộng


con đường vắt ngang bàn chân


phút chốc biến con sông


dòng nước chảy- cả một màu sữa


trắng


tôi ngoái nhìn lên thiên đàng- wow


wow!


..








U uẩn sài gòn!





tặng chị kiều chinh.





dột tới- từ trên đầu dột xuống


và- nắng- cực


vẫn không ta thán


một lời





với ta- như từ bao giờ- rệu rã đã


ở cùng





vào một ngày nghĩ


toàn chuyện nằm trên


thì phấn


phủ đầy mặt gương có bở máu





tha phương


cầu thực





cũng cam- nước- xua lũ còng


chạy suốt đêm


ta thấy ngoài cồn- chúng vón từng cục cát


xác xơ





chọi lên liếp ta nghe gió lùa


trên rằm





tỉ tê- tiếng cha đếm số xương


vay- từng tiếng lọt


ngập rọ





canh đất chưa chi mà hai bả vai


phồng hệt mu rùa


chậm chạp- ta khóc bằng tiếng hoàng sa





tóc trả tóc


da đền da





ôi thôi- vậy đó- ta toi mọi


đã nửa đời


trong nỗi uẩn khúc tộc việt!


..








Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét