Thơ Liêu Thái






IMG_5890Nhà thơ Liêu Thái


Tên khai sinh Trần Minh Tâm,


Từng học Đại học Luật Sài Gòn,


Nguyên quán: Sài Gòn-Gia Định,


Trú quán: Điện Bàn, Quảng Nam.


Hiện đang là cây bút tự do. Đã in bài trên Tiền Vệ, Talawas, Văn chương Việt, Tạp chí Thơ…






mùa này sắp là mùa mưa






những đọt rau lang cũ sau hè


những con cá mắt lồi đen và trận ngủ quên lòng đất


mùa hoa xoan ngai ngái đường đất đỏ


chiều cứ vút dần về phía Tây


mùa dền tím nở buồn bà đưa ông về trời cổ cựu


tôi nằm mơ thấy mình chết và người ta ném tôi ra một khoảng rộng


nơi đó không có những thị phi của loài kẻ chợ


biển cũng xanh và gầm gào theo cách của người cha dạy con





mùa này sắp mùa mưa


nàng đốt nắm nhang tiễn biệt bạn trên biển


đâu đó nơi chân trời của còng gió


khúc nhạc mùa đông bên giáo đường cũ


đồi thông lạnh và những quả chuông ánh sáng


sẽ thầm thỉ cùng bạn về ước mơ của một người nghèo


bạn sẽ nhớ mãi mình từng đi qua mặt đất


và kể cho tôi nghe về những con cá lạnh mùa đông…





đâu đó trong bóng tối đời tôi


đôi mắt bạn nở nụ cười độ lượng


chúng ta đã thở bằng hơi thở tự do của loài vong thân


chúng ta đã se sắt trong cái không gian ngột ngạt này


linh hồn chúng ta là những sợi lông đuôi ngựa


vút lên tiếng kêu của máu


vút lên tiếng cười của cát


vút lên điệu trầm của gương mặt hài cuối vụ


vút lên… vút lên… vút lên…





cánh diều và đồng xanh hơi thở…





mùa này sắp là mùa mưa


tiếng thở ẩm ướt của sâu bọ sau nhà


những con đốm tìm mùa khi bầu trời bắt đầu nhợt nhạt


tôi sẽ kể cho bạn nghe về khu vườn cũ


tôi sẽ kể bạn nghe về căn nhà xưa


nơi bạn đã nhìn hàng giờ vào bức vách có tượng hình loài chim cổ


và những con dế mùa đông đang trò chuyện phía chân đồi


câu chuyện của chúng chắc dễ thương như lời bạn kể


và mắt mẹ chắc đã nguôi buồn


khi biển gầm gào lời trùng dương…





mùa này sắp là mùa mưa


thôi bạn đừng buồn nữa


thôi bạn đừng trách mình sanh nhầm thế kỷ


mặt đất thì mênh mông


cỏ nào mà chẳng xanh…








biển và đảo





trong lúc người ta nói về hoà bình những con cá mập


tôi suy nghĩ về chứng đau mắt hột


những con mắt đã lậm xương cá và nọc độc màu da


buổi sáng có mưa lây rây trên vai người ăn mày


con đường bụi mù và giấc mơ không hạn định của đứa bé vé số


tiếng gõ như khua vào sọ khô của người bán hủ tiếu mì


mùi ngò gai trên nách vợ tôi


giấc mơ thơm mùi rau hành cải hẹ và những vết thương tuổi thơ





trong lúc này đây


cơn bão biển đã nổi điên


những xác tàu bé tẹo bọt sóng và người hành hương linh hồn cát


những bà mẹ nghèo riết róng lời cầu nguyện


những người vợ nghèo tham lam một bàn tay


và lũ trẻ còng đầu bên bàn thờ tổ quốc


chúng nó chưa biết gì về sóng và cát


âm thanh vỏ ốc gợi nhắc giấc mơ thuỷ tổ loài người


khi chúng ta vẽ máu mình trên bọt biển





trong lúc này đây


một giọng nói mơ hồ chui vào lỗ tai


chúng ta là những con mực khô


nằm vắt vẻo trên chiếc thúng chài


và mùa thu như kẻ ăn mày không khoan nhượng


cùng lời nguyền tiền kiếp về những chiếc hồ lô đựng xác người





quê hương là cái thúng rách


chứa linh hồn những con mực khô


vẽ nhiều màu sắc


khi máu chúng ta đang dần chuyển màu xanh





biển và đảo


những cục xương còn mắc kẹt trong hàm cá mập


giấc mơ teo dần


ai đó vừa phát ra tiếng chửi thề trong giấc mơ…





trong lúc này


chứng mắt hột lớn dần và cơn ngáp cũng lên ngôi








trò chơi


những bóng ma trơi


đêm đêm thắp đèn đi chơi


trông chúng rất hồn nhiên và tự tại


trên cánh đồng hợp tác xã cũ


cùng những trò chơi cũ mèm





tôi thử ngắt đi những thứ chung quanh mình


đầu tiên là những kỉ niệm


chúng có hình cầu gai


mắc vào não những xúc tu màu đen


tôi ngắt đi cánh tay mình


và từ tốn ngắt cánh tay thứ hai


đến cẳng chân


cái cẳng chân chó chết không nên tồn tại


khi tự do trở thành xa xỉ


cũng như con chim đã mất cánh


tôi tự bay chạy trên trí tưởng tượng


và cười thật sảng khoái





tôi ngắt đi cái mũi của mình


rồi cái miệng


sau đó là cái đầu


nhưng chưa thể ngắt đi cái bụng


vì nó chứa quá nhiều thứ tôi bắt buộc phải chứa


không còn lựa chọn nào cho tôi


kỉ niệm như một miếng giấy rách


bọn trẻ dùng làm diều


ướt sũng mưa và máu tuổi thơ





còn nhiều thứ tôi cần phải ngắt


để đảm bảo tôi không cần suy nghĩ


vì sự suy nghĩ lúc này không hợp cho tôi lắm


chung quanh tôi có nhiều cơ hội để tồn tại


tôi chợt thương cảm những con đĩ lúc về già


mong sao được gọi bằng bà


và có một thứ để thờ


giống như cái xác trong tủ gương chẳng hạn





tôi từ từ gỡ nỗi buồn ra khỏi tôi


và khuấy cà-phê buổi sáng


tay chân đầu óc của tôi trân mắt nhìn tôi uống cà-phê








thằng nâu


Người đàn bà nâu đẻ ra cây tràm nâu


mùa ngọc linh xuôi về cửa đại


lũ xương rồng mọc dại


chiều sông lu mân mấn mây trời





Nâu nằm mơ phố thị


phố gọng bừa qua cửa kính nhà xe


thằng nâu buồn tình nhìn phố


chửi tràn hơi đụ moá Sài Gòn


Sài Gòn nẹt bô hân hoan mùa biển


đêm nằm mơ ăn cỗ cưới bạn hiền


thằng bạn hiền triệu năm xưa cũ


chết im hơi cổ tháp phong linh





Gió miền trung vỗ vai rát mặt


tụ muối miệng cười tựa thể hồn ma


nâu theo chim về mùa ổi chín


lũ chào mào hốt hoảng không ra


mùa bánh đa gầy bãi biền diều giấy


nghìn trùng xa ngước mặt vỗ đàn trời


đàn chuồn kim tình tang mùa trối hấp


khế tím vườn xưa trổ sắc đua đòi





Người đàn bà nâu ôm xác khúc tràm nâu


đi qua bể dâu chỉ thấy toàn sóng rát


quất mặt người tựa thể lưng trâu


ngày hanh khô trên cành nâu trơ trọi


níu tay đời chết đứng núi non


con suối cạn mang mang lời phủ dụ


nửa mùa nâu hoá kiếp phía rừng trầm


những điệu ru nâu mồ côi


những bóng ma nâu mồ côi


những sinh linh nâu mồ côi


những tiếng thở dài nâu ký gửi mồ côi


những nụ cười chưa kịp hoá kiếp


hoa xương rồng âm ỉ trổ đồi hoang





Người đàn bà nâu gói ghém hành trang


Ôm xác thằng nâu cùng những ngày ô tủi


Về theo chim dù mẹ quê khuất núi


Về theo mùi hương trái đắng vườn xưa


Về theo đường thiên di bê bết hận


Nâu đã trở về nhà


Đất lành nở nụ cười


con mắt cũ hanh khô…





Những bào thai lịch sử


những con kiến bé mùa xuân


theo nhau về một chuyến xe sương mù


đoàn tàu chuyển bánh lúc không giờ tại mũi tàu vô định


tiếng ho phát ra ánh đèn hắt bóng cờ


một bầy quạ đen đầu năm


chào một xác chết





vòng hoa theo nhau trên mặt thuỷ tinh


khi cơn đau vỡ ối của người đàn bà nạ dòng


bật thành tiếng rên nhân loại


cũng là lúc đoàn tàu bất ngờ quay ngoắt


những viên đá tảng rơi lên đầu bầy cừu


phát ra thanh âm lộp bộp sọ khô


và mùi tử khí bay quanh thân thể


bầy rồng bị thiến lúc hoài thai





khi những con chữ chổng ngang bàn thờ


bọn đàn ông cố nén cơn ho gật đầu tán thưởng


và bọn đàn bà phơi háng kêu gọi hoà bình


một cơn nấc nghẹn hoà bình


xông lên mũi





những con kiến bé mùa xuân


chào nhau điệu chào quen thuộc


trên cành đa trước cổng chợ của người đàn bà gánh nước thuê


có đôi thùng chứa linh hồn hai đứa con chết trận


chạy trốn lời đàm tiếu


kiến ăn cá


cá ăn kiến





những con kiến bé mùa xuân


tha những giấc mơ sau cơn ngủ dài trong hòm thuỷ tinh


nọc chủ nghĩa và mật lý tưởng không thể ăn cứu đói


ăn nốt lá cờ


khi rác trở thành quí hiếm


và những cỗ máy di động sản xuất ra tinh dịch


hồi sinh xác chết





những con kiến bé


chết trên dĩa đường nhử ruồi năm ngoái


thành bài hát bất hủ về sự hy sinh


của những con đường ngờ ngợ mùa xuân


mắt tròn xoe


nhìn vào cái chết


trong tranh vẽ…








hoa xương và chim cú


Những bóng ma thời cuộc


Lảng vảng trên nóc nhà uỷ ban


Họ xác xơ và tiều tụy


Cuộc làm tình của đêm hơi sương





Tiếng thở loài sâu ám muội


Bốc khói chiều ba mươi nhong nheo sông cũ


Theo bầy sông về tụ đám mây mù





Người đàn bà ngoài ba mươi


Ôm chiếc bụng bầu vô chủ


Ngồi trân nóc lầu uỷ ban


Mái tóc chảy xuôi dòng lửa ma trơi


Âm âm nỗi buồn con gái


Theo triền sông ám sục phù sa





Đứa trẻ ngoài ba mươi


Trẻ mãi trong con mắt tháng tám bầy đàn


Mùa thu gục đầu lên hàng cây vặn mình


Ngày tủi nhục và mùa mùa thống khổ


Neo chân đời trong góc khuất hồn ma





Mùa xuân


Mùa xuân


Mùa xuân


Cú mèo gọi hồn


Những bóng ma chìa tay về tương lai


Những cành xương long đong sương trắng


Những cành đào đơm nụ vong ơn


Những ý nghĩ cụt đầu đêm thác loạn


Những ý nghĩ mọc ra từ đầu gối


Theo mùa, theo mùa…


Hốt nhiên tiếng cú mèo kêu đêm


Cú kêu ma ăn cú kêu ma ăn


Cú kêu vàng nóc uỷ ban


Tóc xoã dài tiền kiếp


Sân mọc hoa cứt lợn


Sân mọc đầy hoa xương…








ở ngã tư bọc bông


chỗ ngã tư


bùng binh bọc bông


nhiều người đi qua như bóng


và nhiều người gánh gồng





những đứa trẻ không biết mùi rạ


tập tọ đồng dao trên vỉa hè


bài của lửa và tội ác


tội ác màu đỏ chói


xuyên ngực trẻ lạnh xanh





những ngã tư bọc bông


những bồn binh bọc bông


mọc ra trên khắp đất nước này


con người nhuộm màu


và những cái bóng nhuộm màu


của hôm qua cũ kĩ ma thuật lưỡi


chưa một lần sống đủ màu trên da non





ở ngã tư bọc bông


tôi nhìn thấy những người nghèo


họ đi thật chậm


vào tương lai mù


cần câu cơm khô cong về quá khứ


vài con cá cơm đỏ


mùa thu và sương mù





ở ngã tư bọc bông


những thanh âm cất lên


đòi tự do và được nói





tiếng nói của con người…








vườn âm


Người mẹ già ngồi trong khu vườn


hoàng hôn loang lổ màu sương


những gương mặt quen chạy nhảy lên tóc


nắng chiều làm tơ buộc những linh hồn


những chiếc móng rồng tiền sử                    


cấu cào mây cổ tích


làm chảy máu những bông huệ trắng


trên nền đất còn sót lại mùi hương


người mẹ già ngồi thu lu như chưa hề hiện hữu


bầy lá xanh rã mục phía chân trời


và tiếng khóc của lũ con hoang bên kia tường rào


mọc những chùm gai bồ kết





Người mẹ già ngồi cuối vườn


tháng tư còm cõi rau xanh


mây trời theo nhau vô định


tiếng thở cất lên từ lòng giếng cạn


làm hòn sỏi khô chạm mái tôn


phát ra thanh âm của đàn cá mê đớp bóng


sinh thành những bông rạ sanh khôn bơi lội tung tăng


mưa tháng ba qua màu sương chín rục


chấm li ti là những đền đài…


những đền đài trùng vây bóng mẹ


lũ khói nhang động thổ lời thiêng


lũ dế trời tiễn đưa bóng núi


lũ chim mía đã quên mùa tình tự


ngủ rừng sâu toang hoác gió đại ngàn


và bóng núi cũng quên ngày mặt trời


bỏ sau lưng tiếng thở dài khô khốc


con kiến nhỏ tha hạt thóc vào lòng giếng cạn


bò miên man cơn ngái ngủ mùa màng…





Tôi thắp nhang những chùm gai bồ kết


làm tôi đau khi chớm tuổi dậy thì


và những thằng bạn bốn phương tám hướng


mang linh hồn mẹ đất phiêu linh


những đứa bé thơm hương của đất


theo nhau về vườn cũ mồ côi


đứa ngủ quên trong áo cơm phố thị


đứa tủi hờn bụi chuối mụt măng


đứa nghêu ngao ôm đời giông bão


đứa ngậm ngùi lẻ mọn kiếp đào hang


đứa ngây ngô ngủ vùi trang sách


đứa kiêu căng khư giữ vết thương trầm


và lũ bạn bên khu vườn tuổi trẻ


mở miệng tròn vần điệu âm âm…





Người mẹ già ngồi trong khu vườn


nhìn đàn kiến bé cõng nhau đi…


âm tháng ba bão trời sấm động


mùi hương trầm âm cũ thiên di…





Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét