
Gần đây, mặc cho tình hình đất nước có nhiều rối trên từ kinh tế đến chính trị (đặc biệt là nạn ngoại xâm đã chính thức phủ bóng đen lên bờ cõi khi Trung Quốc ngang nhiên xây dựng các bãi đá ngầm, đâm tàu của ngư dân Việt Nam ngay trên vùng biển thuộc chủ quyền Việt Nam) nhưng nhà nước Cộng sản Việt Nam vẫn cho xây dựng nhiều tượng đài, từ vài chục tỉ lên đến vài trăm tỉ và thậm chí cả hơn ngàn tỉ đồng. Từ chuyện các tỉnh thi nhau xây dựng tượng đài, lại nghĩ đến một tượng đài khác như một phép đối lập giữa hiện thực Việt Nam , đó là tượng đài của sự đói nghèo và đau khổ.
Vì sao khi nói đến những tượng đài xây hàng ngàn tỉ mà lại có bóng dáng của sự đói nghèo, bần khổ ở đây? Vấn đề này được trả lời trên nhiều hướng, nhưng hướng căn bản vẫn là sự tuột dốc gần như thẳng đứng của giá trị đồng tiền Việt Nam đang tỉ lệ nghịch với lòng tham và sự trân tráo ngày càng tăng cao của giới quan lại. Bên cạnh đó, tượng đài bác Hồ, tượng đài các bà mẹ Việt Cộng càng hoành tráng bao nhiêu thì tượng đài số phận của hàng triệu bà mẹ Việt Nam đói khổ, đau khổ, bần cùng càng hiện rõ bấy nhiêu. Hai trạng thái này như một sự tương hỗ có tính nhân quả trên cơ thể Việt Nam .
Đầu tiên, làm một phép so sánh giữa tượng đài bà Mẹ Thứ ở Núi Thành, Quảng Nam với tượng đài Hồ Chí Minh ở Sơn La. Tượng đài bà Mẹ Thứ khởi công xây dựng năm 2000 với kinh phí dự toán ban đầu đúng một tỉ đồng. Sau đó không lâu, con số cứ vọt dần lên để rồi cuối cùng, vì lý do đồng tiền trượt giá, số tiền để hoàn thành tượng đài lên đến trên 400 tỉ đồng. Nghĩa là con số được nhân lên 400 lần.
Có lẽ đây là con số khủng khiếp trong lịch sử xây dựng tượng đài thế giới. Ngoại trừ khủng hoảng kinh tế thế giới những năm 1929 - 1933, đồng tiền trượt giá đến mức khi bước vào quán ăn một chiếc bánh Hambeger, số tiền trong túi có thể mua được cả trăm chiếc nhưng khi ăn xong bánh thì đổ nợ. Lúc đó, nếu có xây tượng đài, chắc hẳn sẽ nhân lên bằng con số khá cao. Nhưng hình như không có tượng đài nào được xây dựng trong giai đoạn đói khổ này!
Việt Nam hiện tại vẫn là nước mà theo giới chức Cộng sản rêu rao là tăng trưởng kinh tế ổn định. Điều này chứng tỏ Việt Nam không nằm vào diện khủng hoảng kinh tế. Nhưng sao lại có mức trượt giá đồng tiền lên đến 400 lần trong vòng chưa đầy 15 năm?!
Và với mức khởi điểm một tỉ đồng thì trượt lên đến hơn 400 lần trong giai đoạn đồng tiền chưa đến nỗi mất giá như hiện tại, liệu với mức khởi điểm 1,400 tỉ đồng trên bản dự toán xây dựng, trong lúc đồng tiền trượt giá rất nhanh hiện nay, liệu khi khánh thành, số tiền sẽ nhân lên bao nhiêu lần nữa? Và giả sử nó cũng nhân lên 400 lần như tượng đài Mẹ Thứ ở Quảng Nam thì số tiền này là bao nhiêu? Thực sự là con số không thể tưởng tượng nổi! Nhưng với hệ thống cầm quyền hiện tại, chuyện gì cũng có thể xảy ra, nhân lên 400 lần hay 500 lần không phải là chuyện hy hữu. Bởi nó đã từng xãy ra!
Và khi số tiền dự toán xây tượng đài bị nhân lên vài trăm lần, ai sẽ là người gánh chịu hậu quả và ai được hưởng lợi? Đương nhiên là cái tượng đài vô tri vô giác kia chẳng thể hưởng lợi gì cho dù nó ngốn cả tổng kho ngân sách quốc gia trong bụng nó. Chỉ có những kẻ bày vẽ xây dựng nó là được hưởng lợi nhiều nhất và những người dân khốn cùng, nghèo khó, không có quyền lợi chính là người chịu thiệt nặng nề nhất!
Bởi nhân dân là kẻ chịu đóng những đồng thuế đầu tiên và được hưởng quyền lợi cuối cùng trên đất nước mà họ chỉ được phép đóng góp, vân phục và luôn bị đe dọa. Hay nói cách khác là đất nước không có dân chủ. Và việc đóng thuế không ngoại trừ ai, từ đứa bé chưa đầy tháng tuổi cho đến người già lụm khụm sắp từ giã cõi đời. Nói chư vậy không ngoa chút nào vì thuế giá trị gia tăng (VAT) không từ bỏ ai cả, một bịch bỉm lót, một hộp khăn ướt lau đít em bé cho đến bịch sữa đậu nành uống cho đỡ đói của người già… Tất cả, có thứ nào không khấu trừ thuế VAT?
Lại có người đặt vấn đề: Xây dựng tượng đài là khoản riêng, chuyện xóa đói giảm nghèo là khoản riêng, mỗi nơi đều có quĩ riêng, chương trình và dự án riêng, không thể bảo vì sao xây dựng tượng đài to lớn thế mà không lấy tiền đó chia cho dân đói khổ, nói như vậy là ấu trĩ… Vân vân và vân vân…
Nếu nhìn như vậy thì chẳng có gì đề bàn. Thì rõ là khoản nào ra khoản đó. Nhưng Việt Nam là một đất nước của chỉ thị và sắc lệnh. Thử hỏi, nếu các ông ở trung ương ra lệnh, chỉ thị cho chính quyền tỉnh chỉ được phép trích chừng vài ba phần trăm ngân sách cho việc tung hê, xây dựng tượng đài, cổ động tuyên truyền và trích vài chục phần trăm cho việc xóa đói giảm nghèo thì lấy đâu ra vài ngàn tỉ, vài trăm tỉ để xây tượng đài? Vì nếu làm một phép toàn nhỏ, lấy 1,400 tỉ đồng, chia cho 71000 hộ thì ít nhất mỗi hộ cũng có được số tiền là 19 triệu đồng. Con số này hoàn toàn không nhỏ đối với người nghèo, thậm chí đủ để người ta làm vốn thoát nghèo.
Nhưng có bao giờ các ông nhà nước đã làm thế hay chưa? Chưa, số tiền cho người nghèo nhỏ giọt tựa như chút rượu cặn trong đáy ly trên bàn nhậu của các quan to. Trong khi đó, số tiền xây dựng tượng đài, làm băng rôn biểu ngữ và nuôi đội dư luận viên, nuôi hệ thống tuyên truyền viên bao giờ cũng nốn hết cả đống tiền thuế của nhân dân.
Và khi nhân dân đặt dấu hỏi, các ông bao giờ cũng trả lời đó không phải là tiền ngân sách mà là tiền do các doanh nghiệp tự nguyện đóng góp! Thử hỏi, các doanh nghiệp này nếu chịu làm ăn chân chính, không toa rập với thế lực đỏ để tàn phá tài nguyên môi trường, không chiếm đất của dân, không vay ngân hàng rồi quỵt nợ, tuyên bố phá sản, không trốn thuế thì lấy đâu ra tiền để đóng góp cho các ông làm tượng đài? Và số tiền doanh nghiệp này vay ngân hàng nhà nước là tiền gì nếu không có nhân dân đóng góp bằng thuế? Vô hình trung, tượng đài của các ông xây dựng là cơ hội để bọn đục nước béo cò thẳng tay tàn phá đất nước.
Và suy cho cùng, khi tượng đài xây dựng lên khắp đất nước này, có ba thứ phải mất đi, đó là diện tích đất để xây tượng đài, tiền mồ hôi nước mắt của nhân dân và phần lương tri sót lại của bọn đục nước béo cò bị mất. Bù vào đó, cái mà nhân dân nhận được là những khối bê tông, đất đá vô nghĩa cũng như những tượng đài người nghèo, sự bất công ngày càng rõ nét trong lòng dân tộc.
Khi một tượng đài phung phí được dựng lên trên mặt đất, liền có ngay một tượng đài cam chịu và đau khổ tự mọc lên trong tâm hồn dân tộc. Và tượng đài đói nghèo, đau khổ mới là tượng đài vĩnh cửu, bởi nó không bị bòn rút từng cây sắt, bao ciment cụ thể mà nó bị bòn rút từng thớ lương tri còn sót lại nơi con người! Và không đâu có nhiều tượng đài như thế hơn Việt Nam hiện tại!
VietTuSaiGon/(Blog RFA)/TTHN
* * *
Trước hết cần làm rõ rằng: Xây tượng đài bác Hồ là không cần thiết:
- Ngược với ý nguyện của HCM.
Không phải ngẫu nhiên mà ông Tố Hữu viết: “Mong manh áo vải hồn muôn trượng/Hơn tượng đồng phơi những lối mòn”.
Xuất xứ câu này, những người làm văn hóa chắc phải biết: Không phải cứ đắp tượng hoành tráng một nhân vật nào là người dân yêu mến nhân vật đó.
Hồ Chí Minh vốn đã từng là một tượng đài trong hầu hết tâm trí người Miền Bắc Việt Nam, ít nhất thì từ năm 1945 cho đến 1975 nếu hỏi bất cứ ai, dù người già sắp chết hay đứa trẻ con mới biết nói.., người trí thức hay nông dân, người miền xuôi hay miền ngược … người ta đều thực lòng coi HCM như một vị thánh hiền… Tượng đài ấy, tượng đài trong lòng dân, không có bất cứ tượng đài hữu hình nào có thể sánh được, và tôi tin chắc chắn rằng HCM muốn như vậy.
Gần đây, vì những việc làm của hậu thế HCM (Bao gồm những vấn đề kinh tế, chính trị, văn hóa và ngay cả việc tuyên truyền, mượn tuyên truyền hình ảnh, tấm gương HCM) mà tượng đài này suy yếu rõ rệt cùng với suy giảm niềm tin của người dân vào đảng CS (TBT Phú Trọng kêu gọi “lấy lại long tin…”).
Người dân VN nói chung, người Tây Bắc nói riêng có đỡ khổ hơn về vật chất, số người đói vẫn còn, còn không ít nhưng cơ bản có giảm hơn nhiều (Nếu so với thời bao cấp) nhưng 1.400 tỷ là con số quá lớn lao với đời sống trung bình của dân trong tỉnh nói riêng và Miền Bắc nói chung. Những người thu nhập 2-3 triệu/tháng trở xuống cho đến những người gần như không có thu nhập là bao nhiêu phần trăm..? Khi ngắm khu tượng đài và biết nó tốn 1.400 tỷ liệu có thấy vơi tình cảm với lãnh tụ…? Và nếu có thì việc xây tượng đài có làm lãnh tụ hài lòng…? Thiết tưởng câu hỏi ấy ai cũng trả lời được..!
- Đảng, chính phủ và nhà nước đang tiến hành công cuộc chống tham nhũng, cuộc chiến đấu ấy đang rất gay go, đầy khó khăn, những thành tích đạt được hầu như chưa thấm gì so với nhu cầu xã hội. Ai cũng biết rằng những công trình văn hóa-chính trị, văn hóa-tín ngưỡng (Kiểu như tượng phật, tượng đài chiến thắng Điện Biên, đài tưởng niệm …) là miếng mồi ngon nhất cho tham nhũng…
Vậy khi cuộc chiến chống tham nhũng chưa đạt được kết quả mang tính quyết định thì có nên tạm dừng những công trình không thật bức thiết và việc xây tượng đài HCM ở Tây Bắc có phải đã là bức thiết..?
- Quan hệ Việt Nam-Trung Quốc, nếu chỉ tính từ khi có hai ĐCS, đã trải qua quá nhiều thăng trầm.
Người Việt Nam ai cũng biết TQ là cường quốc duy nhất còn mang danh XHCN, điều đó cũng đồng nghĩa với việc là chỗ dựa duy nhất cho các nước nhỏ khác theo con đường XHCN trong đó có Việt Nam nhưng.
Cũng không có người Việt Nam nào không nhớ TQ mang quân xâm lược VN, Hậu thuẫn cho Pôn Pốt quấy phá VN và đang ngang ngược chiếm đảo VN, hà hiếp ngư dân VN.
Trong khi sự toàn vẹn lãnh thổ còn đang bị đe dọa, trong khi việc bang giao với TQ như thế nào, đến đâu, có lợi gì và có những nguy cơ gì…? Còn là thắc mắc trăn trở của những nhân sỹ và người dân yêu nước.., thiết tưởng những người lãnh đạo đất nước (Trong đó có những người lãnh đạo địa phương) cần dồn toàn tâm toàn lực giải quyết nhưng vấn đề đó trước hết, cần xốc lại sức mạnh vũ trang và muốn thế phải: ‘Nhặt hòn than, mẩu sắt, cân ngô” mà “Nâng niu gom góp dựng cơ đồ” chứ nhỉ.
Những người quản lý đất nước hãy thực sự cần kiệm sống và tận tụy làm việc theo gương HCM rồi tìm những điển hình “Thật sự” mà phổ biến, tuyên truyền cho dân chúng (mà không ai có thể nghi ngờ được) để tượng đài HCM mãi mãi vững bền trong lòng dân…
Thử hỏi cái tượng đá 1.400 tỷ kia còn có nghĩa lý gì không? Ngược lại đã làm cho lòng dân oán thán, xã hội thêm bất ổn, uy tín HCM (vô hình trung) bị suy giảm trong lòng người dân. Có người nói: Ông HCM đã chết lâu rồi còn 'tiêu tốn" quá nhiều ngân sách...!
Nếu xây tượng rồi để:
- Tham nhũng bớt xén.
- Suy giảm tình càm của người dân với lãnh tụ.
- Suy giảm lòng tin với đảng CS trong dân chúng.
Vậy thì những người quyết định việc làm ấy có tội với dân, với Bác, với Đảng hay không…?
Người ta hoàn toàn có thể đặt câu hỏi: Liệu có thế lực phản động nào hay có thế lực ngoại bang nào đứng sau những việc này để phá hoại ĐCS VN, đất nước VN…???
** Lãnh đạo tỉnh Sơn La và người ký phê duyệt dự án này thực sự là bôi bác (Bôi xấu Bác HỒ), có khác nào lũ phản động, thế lực thù địch, diễn biến hoà bình, coi thương lời dạy của ‘lãnh tụ’...Họ đã bêu xấu ông Hồ một cách tinh vi. Bọn chúng thừa biết, sinh thời, ông Hồ sống rất giản dị và thường kêu gọi mọi đảng viên phải "cần, kiệm, liêm, chính". Ngay cả trong di chúc, ông cũng yêu cầu phải tiết kiệm: "Sau khi tôi đã qua đời chớ nên tổ chức điếu phúng linh đình để khỏi tốn thì giờ và tiền bạc của nhân dân...".Vậy mà bọn chúng đã thông đồng với nhau, coi HCM là tấm bình phong để kiếm cớ lấy tiền mồ hôi xương máu của dân nghèo để xây tượng ông nhằm làm cho người dân căm ghét, giận dữ ông, thậm chí không ít người đã chửi rủa ông.
Âm mưu của bọn này thật là thâm độc, tội ác của bọn chúng trời không dung, đất không tha. Vì cái lợi trước mắt bọn chúng đã đang tâm làm hoen ố hình ảnh HCM. Bọn này cần phải bị nghiêm trị để răn đe kẻ khác.
(N.D’s comt & Lệ Thủy)
------------
0 nhận xét:
Đăng nhận xét